Nhạc sĩ Nguyễn Văn
Thơ, bút danh Tuyền Linh gửi tặng trang nhà một số bài
thơ mọi người
cùng thưởng thức nhé. Chúc bác mạnh khỏe và có nhiều sáng tác mới.
Ai Người Tri Âm
Sầu nầy ai hiểu được ta
Sầu trong giấc ngủ, sầu ra sân vườn
Sầu ươm giọt lệ thành sương
Nửa đêm thức giấc…đẫm vườn chiêm bao…
Hồn ta chết giữa mùa Xuân
Cô đơn vệt nắng cuối đường hoàng hôn
Em ngồi xõa tóc lặng buồn
Chút hương còn đọng bên lòng ta đây
Bên em, còn có sầu nầy
Bên ta, chỉ với cỏ cây thầm thì
Ai người tri kỷ tri âm
Ai người sáng ngóng chiều trông hỡi Người !
Nhớ ơi, sao nhớ lạ đời !
Giấc mơ sảng sốt chơi vơi lịm hồn
Nghe tình còn ngọt môi hôn
Mà sao lịm chết giữa vùng khói sương
Thương cho mười ngón tay buồn
Rụng trên phím trắng, lạc nguồn âm giai
Chừ đây sầu đã chia hai
Em ơi, bên ấy đêm dài không em ?
Tuyền Linh
_________________________________
Máu Vẫn Về Tim
Cho dù em bỏ tôi đi
Ngàn năm gió vẫn thầm thì với mây
Trăng lên, trăng khuyết lại đầy
Yêu em, tôi vẫn tháng ngày yêu em
Làm sao chối bỏ com tim
Một khi hơi thở đã tìm về nhau
Cám ơn em đã cho vay
Tấm lòng thảo mộc thành cây đại ngàn
Một mai cốt rũ xương tàn
Lệ tôi vẫn ủ nuôi hàng cây xanh
Để khi lá có lìa cành
Bay vào cổ tích bay quanh linh hồn
Tình nào thệ ước trăm năm ?
Tình nào tơ phím lạc cầm người ơi !
Dù mai vật đổi sao dời
Máu tôi vẫn chảy muôn đời về tim
Tuyền Linh
_____________________________
Nỗi Niềm Đà Lạt
Về: Cẩm Nhung Basancon, Paris France
Anh về Thiền Viện Trúc Lâm
Nghe câu kinh kệ mỗi lần nhớ em
Hoa đào nở rộ bên thềm
Nhắc anh ngày tháng lênh đênh phận người
Mới đây…hai mốt năm rồi
Từ ngày em bỏ núi đồi ra đi
Bỏ luôn cả tuổi xuân thì
Bỏ thương bỏ nhớ mà đi xứ người
Lòng anh mở cửa biển khơi
Cũng không ngăn được khung trời của em
Đành thôi, lỡ phận lỡ duyên
Paris – Đà Lạt xin nguyền kiếp sau
Chừ đây ngồi giữa núi đồi
Nghe câu kinh kệ cho nguôi nỗi niềm
Bóng trăng ngày cũ nằm yên
Chắp tay niệm Phật xin quên tháng ngày
Đà Lạt giá rét đã về
Nhìn hoa đua nở mà se sắt lòng
Còn đâu để nhớ để mong
Gánh câu thơ chạy lòng vòng cõi hư
Hai mốt năm - một thoáng qua…
Biết bao giờ hết nỗi xa xót tình !
Đêm về. Em đó…đứng im…
Ngày lên. Nắng đã…xua hình bóng tan..
Bây chừ Đà Lạt mùa sang
Tiếng thơ anh thả giữa ngàn thông reo
Gió đưa vọng tiếng lưng đèo
Paris - em có thấy heo hút buồn ?
Tuyền Linh
12.2009