Trong
cuộc sống bộn bề những bon chen, vô tình những phút giây nào đó lại ùa về những
khoảnh khắc dành riêng cho một bòng hình ai đó trong sâu thẳm. Cuộc sống, cứ
nghĩ ta đã quên đi bòng hình, nhưng chợt đọc được vần thơ tình lạ, hình ảnh yêu thương trên mạng
xã hội là bao nhiêu ký ức lại ùa về.
Ta chợt nhận ra, chưa từng quên, chưa từng xóa đi bất cứ điều gì mà chỉ cất nó gọn trong một ngăn nào đó trong tâm hồn khi thoáng quá nó lại ùa về như chưa tình trôi qua. Tạm biệt cố gái đã đi qua đời tôi, cho tôi cảm nhận được vị ngọt của tình yêu.
Sài gòn: 12/10/2017
Tùy Duyên
Thơ: Huy Thọ
Bởi cuộc đời là những lần gặp gỡ
Quen và Quên vốn cũng chỉ bốn từ
Nên đôi lúc ngỡ đúng người, thời điểm
Vẫn ngậm ngùi buông hai chữ Tùy Duyên
Người chỉ thoáng qua đời ta chốc lát
Mà để quên ta tốn cả một đời
Đành tự nhủ hai chúng mình không nợ
Đau đủ rồi tim tự khắc buông thôi
Ta bước đến bên đời là cõi tạm
80 năm lại hóa kiếp bụi trần
Người đi ngang qua đời là Duyên Phận
Chịu vì mình ở lại, bởi Tùy Tâm
Thơ:
Thiên Di
Xin
đừng nhắc cô gái của năm xưa
Chỉ biết khóc lúc đời vừa chớm mỏi
Chỉ biết nhìn anh đi trong bối rối
Tự ném mình nơi bóng tối, đêm đen .
Người
ấy bây giờ không phải là em
Dù mưa có ướt mèm bên bục cửa
Em cũng chẳng còn vì anh khóc nữa
Đã tự dằn lòng câu hứa năm nao .
Xin
đừng nhắc tên em trong chiêm bao
Kẻo người ấy chợt nghe lại thét gào hận tủi
Lại giận anh, hận lòng và tiếc nuối
Mong muốn được làm quá khứ như em ..
Ở
cạnh người xin đừng nhắc cái tên
Từng bên anh ngắm sóng rền biển đỏ
Từng e ấp nét hôn đầu bỡ ngỡ
Cô ấy cũng là người con gái biết ghen tuông ….
Em
bây giờ đã thực sự biết buông
Phố cũ quán xưa không nhắc buồn trong gió thoảng
Em sẽ cười nếu có trong lơ đãng
Thấy hai kẻ tự tình bảng lảng bóng hoàng hôn
Thơ:
Sưu Tầm
Anh
đi xa nhưng kỉ niệm vẫn còn
Chạm đâu đâu cũng lạc vào miền nhớ
Đêm thật dài, hòa bóng đêm nức nở
Dốc cạn tình vào hơi thở nén sâu.
Đã
qua đoạn… si mê mối tình đầu
Sao em vẫn ươm hoài mầm hi vọng
Tuổi trưởng thành ai đâu còn trông ngóng
Một tình yêu đắm đuối hóa cuồng si.
Người
ta thường… ôm cô đơn xiết ghì
Ai dạo phố hay làm gì vẫn mặc
Sao em vẫn nghe tim mình quặng thắt
Vẫn thấy cần, cần lắm một tình yêu.
Phố
đông người nhưng xa lạ rất nhiều
Đành thả mình trôi giữa dòng thương nhớ
Xin yêu thương bình yên đừng mắc nợ
Anh thật gần cho hạnh phúc lên ngôi.
Thật
trẻ con khi cần phải có đôi
Cần được chở che khi chiều rét buốt
Em đã qua rồi thời son trẻ…
… nhưng trái tim còn gầy guộc.
Nên vẫn cần anh, cần lắm giữa cuộc đời.
Thơ:
Huân Trần
Lại
đã qua thêm một mùa gió trở
Bước chơi vơi hụt hẫng đoạn đường đời
Em đừng trách điều gì cho duyên nợ
Để ngàn lần anh tiếc nuối... em ơi?
Ngày
tháng ấy anh giận mình khờ dại
Buông tay nhau hờ hững đến đoạn đành
Để khi nhớ anh ru lòng tìm lại
Chỉ thấy mùa về khắc khoải trong anh!
Xin
đừng nhắc, duyên tình thôi đã lỡ
Màu thời gian phai úa kỷ niệm rồi
Mỗi mùa qua là một mùa gió trở
Là thêm dài nỗi nhớ ấy khôn nguôi
Mùa
yêu dấu đã đi không trở lại
Anh lang thang những phố vắng đêm dài
Em còn giữ màu xuân thì con gái
Hay nhạt nhòa tựa chiếc lá thu phai?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét