Thơ tình yêu buồn chia tay đau khổ nhất dành cho những người đang có tâm trạng khó khăn trong tình yêu. Tình yêu một cảm xúc khó nói đôi khi mong manh đến lạ, có những người bên nhau một khoảng thời gian rất dài với những dự tính xa hơn nhưng chỉ vì một lý do rất nhỏ mà mọi cố gắng trong nhiều năm tan biến.
DỰA
VAI ANH MÀ KHÓC
Có
cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có đôi môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
… Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.
… Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về “Dù mất cả trần gian”
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc!
Có thể một ngày mình sẽ xa nhau…
Bởi vì Anh? vì Em? hay vì ai đó?
Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ
Tìm đâu câu trả lời!
Có thể một ngày mình sẽ xa rời…
Để lời hứa xưa rơi vào nơi quên lãng
Chỉ còn một người trong bóng chiều nhập nhoạng
Choáng váng nỗi đau
Có thể một ngày… mình không còn là của nhau
Ánh mắt cũ rồi cũng thành xa lạ
Thời gian cứ trôi mà dòng đời hối hả
Cả nỗi đợi chờ có thể sẽ quên đi
Có thể một ngày… cộng hết nỗi chia ly
Cũng chẳng đủ để hoà thành nước mắt
Cái nắm tay từng một thời rất chặt
Vậy mà rời nhau hờ hững thở dài !
Có thể một ngày… có thể lắm ngày mai
Nhưng điều đó mãi chỉ là “có thể”
Khi chúng mình đủ niềm tin hơn thế
Sẽ làm nên điều “không thể” trong đời.
Rồi
một ngày, ngày ấy chẳng còn xa
Anh sẽ là chồng của một cô vợ khác,
Em mang theo cả ngọt nồng, chua chát,
Cả nỗi xót thương mình vào với cuộc tình sau...
Rồi
một ngày trên phố gặp lại nhau,
Vợ anh sẽ tựa đầu hệt như em ngày ấy...
Anh đừng chạnh lòng nếu vô tình có thấy
Một chút ghen tuông vội bừng cháy, vội tàn.
Rồi
một ngày nhờ phương thuốc thời gian,
Em hàn gắn những lỡ làng đã cũ.
Chồng em không hỏi gì về nỗi buồn quá khứ,
Em cũng tưởng mình quên đi mãi mãi một người.
Rồi
một ngày cũng như bao ngày thôi,
Em thức dậy và rồi bưng mặt khóc.
Em không thể xóa anh trong tiềm thức,
Mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chưa kết thúc bao giờ.
MỘT
MÌNH TRÊN PHỐ
Thơ: Mai Juby
́Em
cứ đi về trên lối phố không anh
Con đường mưa rơi nhạt nhòa thêm trống vắng
Ghế đá hàng cây từ bao giờ im lặng
Giọt nhớ, giọt sầu đong đầy cả mắt nâu.
Cuộc
tình chúng mình đi qua mấy mùa ngâu
Qua mấy mùa trăng lên tròn rồi lại khuyết
Cứ ngỡ yêu thương sẽ không chia rời, ly biệt
Nhưng năm tháng rộng dài không đủ níu tay anh.
Hôm
nay chúng mình tóc vẫn còn xanh
Tuổi trẻ vẫn kiêu căng giữa bộn bề cuộc sống
Cớ sao duyên tình lại chia lìa, vỡ mộng
Nấc nghẹn mưa chiều, khắc khoải cả không gian.
Em
gói cuộc tình tròn vẹn, chẳng trách than
Ngược gió, ngược đường để tìm về nông nỗi
Còn riêng anh, giờ xa vời muôn lối
Nước mắt hôm nay, em làm của để dành.
Anh
xa rồi góc phố cũng cong vênh
Viên sỏi cô đơn lạnh lùng không thèm lăn lóc
Trái tim ngủ yên giờ rưng rưng chợt khóc
Riêng chiều nay em biết chỉ mình em.
YÊU
NHIỀU LÀ THIỆT
Thơ: Hữu Duyên
Thôi
em không khóc nữa
Nước mắt rơi vì người
Đứa dại khờ thủa ấy
Khác xưa... rồi anh ơi
Em
vẫn về quán cũ
Nghe lại bản nhạc buồn
Nhìn mùa thu chợt nhớ
Những buổi chiều mưa tuôn
Lòng
buồn như lá cỏ
Thương mà sao lại đau
Anh có còn vương vấn
Ngày chúng mình xa nhau?
Giận
hờn cánh hoa sữa
Táng tận mùi hương đưa
Ta quên rồi cứ nhắc
Chiều xưa cùng cơn mưa
Phố
buồn không hả phố
Nếu một chiều em đi
Không trở về đây nữa
Điệu buồn còn phố thôi
MÙA
BÌNH YÊN ĐÃ NGỎ
Ngọc
Nhu
Em
tiếc làm gì những chuyện đã qua
Rồi nén tiếng thở dài,xót xa nơi ngực trái
Cuộc đời này đâu có gì mãi mãi
Chỉ có ngày mai...em chớ ngoái lại nhìn!
Em
buồn gì mà mắt biếc lặng thinh
Hoang hoải ráng chiều,rớt thềm nhà vàng úa
Quên đi em,tình héo mòn,mục rữa
Sao phải dại khờ úp mặt nuốt thương đau
Gió
thốc về tung rối ngọn cỏ lau
Em lao đao xới tung trời hoài niệm
Em nhói đau cúi đầu ôm kỉ niệm
Em xanh xao, nhàu nát đến điên cuồng
Khóc
đi em cho thác đổ suối nguồn
Cho lá rụng, chim muông ngừng tiếng hát
Mắt sẽ xanh trong như chưa từng đỏ rát
Rồi em mỉm cười khoác chiếc áo bình yên
Buồn
chi em mà thôi nét hồn nhiên
Đời em ngắn mà dòng đời thênh thang thế
Mở cửa trái tim, đừng để lòng trống trải
Em sẽ thấy được tình và thẩm thấu mùa Đông
Nước
vẫn trôi,chảy xiết giữa lòng sông
Dẫu đục trong cũng một thời xuân sắc
Cuộc đời này có muôn vàn lát cắt
Đừng giết đời mình bởi quá khứ đã qua.
Bài thơ tình yêu buồn và cảm xúc dành cho những ai đang có tâm trạng, hãy biết trân trọng những gì đang ở bên cạnh bạn nó có thể tan biến vào trong hư vô bất cứ khi nào mà lúc bạn kịp nhận ra đã quá muộn. Chúc bạn thật hạnh phục bên người mình yêu thương.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét