VÔ HÌNH
Thơ: Phạm Thu Yến
Có lẽ một thời em đã
yêu anh
Thủa thiếu nữ tình yêu vô hình lắm
Anh thân thiết, dịu dàng, xa thẳm
Gió mênh mang, linh cảm, không lời
Thôi hãy xa như tất cả
đã xa rồi
Năm tháng khác và cuộc đời cũng khác
Lần gặp lại vì sao em muốn khóc
Quá khứ dịu dàng như chiều Hạ sau mưa
Em đã yêu, đã lấy chồng
như giấc mơ xưa
Em hạnh phúc trong tình yêu có thật
Chuyện ngày xưa chỉ đôi lần bất chợt
Hiện về như cánh bướm trong mơ
Xin dừng lại hỡi ngọn
gió hư vô
Hãy dừng lại ở nơi cần dừng lại
Để quá khứ trong ta dịu dàng mãi mãi
Và hiện tại cuộc đời hạnh phúc chín trong tay.
________________________________________
EM KỂ ANH NGHE
Thơ: Lai Ka
Em kể anh nghe chuyện
cô gái cô đơn
Mang những nỗi buồn rải khắp đường tuổi trẻ
Cô cũng nhiều lần tự nhủ mình mạnh mẽ
Nhưng những chông chênh cứ thế khiến cô sầu.
Em kể anh nghe khi ngày
mới bắt đầu
Cô ấy mỉm cười, tô màu môi đỏ thắm
Tự nhủ hôm nay là một ngày đầy nắng
Nhưng đến cuối ngày mưa trĩu nặng đôi vai.
Em kể anh nghe chuyện về
những đêm dài
Cô ấy một mình nằm so vai, bật khóc
Trưởng thành thật ra là những ngày khó nhọc
Dù phải quen dần, nhưng đôi lúc cô quên.
Em kể anh nghe chuyện về
những nỗi niềm
Cô ấy đã chôn vào một miền sâu thẳm
Nhưng anh biết không mỗi lần cô nhắm mắt
Tất cả hiện về làm cô rất rất đau.
Em kể anh nghe về những
tháng ngày sau
Chắc sẽ có người giúp cô lau nước mắt
Nhưng ngay bây giờ những cô đơn là thật
Trưởng thành nghĩa là phải chấp nhận, phải không?
____________________________________________
Em bình thường như cô
ấy thôi anh!
Cũng mong manh dù không rơi nước mắt
Nỗi buồn kia không rõ ràng trên mặt
Chỉ an yên giấu tận ngực trái gầy.
Cũng ngỡ ngàng khi
thực tại đổi thay
Cũng đau thôi nhưng khác là lặng lẽ
Người chán em vì em không mới mẻ
Không mè nheo, không son trẻ, ngốc khờ.
Ai đi rồi thì ai
cũng bơ vơ
Tập giả ngơ khi chuyện mình ai nhắc
Cười thật nhiều, dù chuyện vui nhỏ nhặt
Mặc thời gian trôi đi...trôi đi!
Đời bình thường như
một khúc ai bi
Nghe mãi, nghe hoài không tổn thương nhiều nữa
Lấy bản thân, chính mình là chỗ dựa
Cho những phút lạc lòng khi ai hứa...rồi quên!
Ở trên thế gian có
mấy chuyện vững bền?
________________________________________
TỰ NHỦ LÒNG
Thơ: Du Phong
Tự nhủ lòng: Mình phải
mạnh mẽ hơn!
Một chút cô đơn, ai chẳng từng nếm trải,
Có nỗi buồn nào theo ta được mãi,
Có hạnh phúc nào trốn chạy cả đời đâu.
Tự nhủ lòng: Nếu chẳng
phải của nhau,
Chấp nhận thương đau, vui lên mà sống.
Cuộc đời này dài rộng,
Một nửa của mình đợi đâu đó đằng xa.
Tự nhủ lòng: Những kỷ
niệm đã qua,
Xem tất cả như là điều vô giá!
Dù ngọt ngào, sướng vui hay khổ đau, buồn bã,
Cũng chỉ còn trong dĩ vãng mà thôi.
Tự nhủ lòng: Bình yên sắp
đến rồi,
Phía sau một ngày mưa là một ngày nắng ấm,
Trút hơi thở nặng nề, cười thật tươi phấn chấn:
"Hạnh phúc à, tớ đợi cậu, ở đây!"
Tự nhủ lòng: Mình may mắn
lắm thay,
Thêm một ngày được sống là một ngày đáng sống!
Cuộc đời này thế mà công bằng lắm,
Biết quý bản thân mình mới xứng đáng được yêu.
Tự nhủ lòng: Đời đẹp biết
bao nhiêu!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét