Thơ:
Du Phong
Hơn một người đã muốn nắm
tay em
Từ ngày anh đi tìm bình yên bên tình mới,
Cũng hơn một lần em lắc đầu từ chối
Bởi thật tâm em không thể mở lòng.
Đừng hỏi em còn nhớ đến
anh không,
Ký ức về anh chẳng chất chồng như trước.
Cũng chẳng phải em cứng đầu hay nhu nhược,
Chỉ bởi bấy lâu nay em đã bước một mình.
Nên em ngại bắt đầu từ
những thứ mới tinh:
Làm quen, hẹn hò, tỏ tình, tìm hiểu...
Sợ thân với một người rồi phải xa, thấy thiếu,
Không muốn đặt niềm tin vào những thứ mơ hồ.
Em chẳng còn nhiều khao
khát, mộng mơ,
Ngóng đợi, mong chờ với em xa xỉ lắm!
Sao em phải đưa tay ai nắm,
Khi có thể tự thân mang hơi ấm cho mình?
Em không muốn tốn thời
gian cho những cuộc tình,
Kẻ hứa hẹn viển vông, kẻ bông đùa, dối trá.
Mỗi phút giây trong đời em đều quý giá,
Em sẽ nâng niu và sống để vui cười...
Nên ngay lúc này em muốn
một mình thôi!
_____________________________________
Làm sao giấu buồn
trong đôi mắt được đây?
Một kẻ đổi thay, một người quay lưng bước
Chúng ta buông tay vì sau khi có được
Đâu ai nghĩ sẽ giữ gìn!
Làm sao giấu buồn
khi đã hết yêu tin?
Không kiên nhẫn hơn để mà chờ đợi nữa
Một mảnh rừng thông và một vài ngọn lửa
Nhiệt huyết đến tro tàn!
Làm sao giấu buồn
khi yêu dấu tiêu tan?
Như mây ngàn bay có mấy đời đợi gió
Như mặt trời kia quan tâm gì ngọn cỏ
Anh, em còn đó
Thương còn?
- anh không!
Giấu buồn vào đâu?
- chắc để ở trong lòng!
Nặn một niềm vui, kéo cười lên ánh mắt
Xòe đôi bàn tay, đan vào nhau thật chặt
Chặt đến đông tàn!
Đến lúc nhạt nhòa,
em khắc lại mùa sang!
_____________________________________
Thơ:
Trần Thành Vinh
Ngủ thôi em
Đời dài lắm tim cũng cần yên nghỉ
Chả hơi đâu tự xát muối vào mình
Yêu thương cũ rồi cũng thành xa ngái
Lịm tắt dần khi đêm chẳng là đêm...
Ngủ đi em
Đời rồi bình yên
Như ngọn cỏ ướt mềm không thể cháy
Như bài hát em nghe từ mười bảy
Như tiếng cười giòn
trong năm tháng ấu thơ
Ngủ đi em
Đời vẫn vẹn giấc mơ
Đừng thức nữa cho môi thành cỏ úa
Đừng hát khi mắt không còn màu lửa
Đừng khóc với người chẳng đáng
đã xa xôi
Ngủ đi em
Mùa Thu ấy qua rồi...
_____________________________________
Thơ:
Thoa Pyo
Thời gian trôi đi
Có lẽ anh đã không còn trẻ nữa
Em lẳng lặng ngồi soi gương bên cửa
Già thật rồi, già cả những nỗi đau.
Mọi thứ trôi mau
Đôi lúc một mình trong đầu em vẫn nhớ
Kỉ niệm xưa vắt ngang bên ô cửa
Em không vui, có lẽ cũng chẳng buồn.
Giá như trên đời mọi
thứ dễ bán buôn
Ví như những nỗi buồn chẳng hạn
Nhưng sự thật kỉ niệm làm sao bán
Ngự mãi trong lòng như một lẽ dĩ nhiên.
Chồng em có lẽ cũng
muộn phiền
Khi bắt găp em ngồi một mình suy nghĩ
Anh ấy có lẽ cũng đôi lần như thế
Nên không trách gì mà lặng lẽ ở bên.
Chúng ta đều có
những kỉ niệm riêng
Có những điều hiển nhiên không nói
Nhớ thứ đã qua chẳng phải còn mong đợi
Đơn giản là... từng gì đó trong nhau.
Cuộc đời chúng ta
đâu giống những con tàu
Đi đi mãi làm sao quay được lai
Em nhìn trong gương, mình đâu còn con gái
Nghĩ về anh: Có lẽ cũng đã già?!
Chồng em ngồi nhìn
lặng lẽ ở đằng xa
Có lẽ anh ấy cũng nhớ người nào đó
Trách gì nhau những nỗi buồn hoa cỏ
Khi chúng ta chỉ đôi phút chững lòng!
_____________________________________
Là những ngày chợt
buồn nhiều như thể
Đi qua nhau không có nổi nụ cười
"Thôi chào nhé! Anh bây giờ cũng vội...
Phải xa em rồi, xa ký ức hôm qua..."
Là những ngày chợt
ghét những bài ca
Nào là vai kề, nào là tay nắm
Chuyện yêu đương chỉ vui khi sâu đậm
Đến lúc nhạt nhòa, có nắm được nữa đâu!
Là những ngày biết
định nghĩa niềm đau
Là âm thầm không kêu gào, than khóc
Là gặp mặt nhau cũng trở nên khó nhọc
Là một người hết thương
Là một người chờ đợi nơi cuối đường
Nhưng không ai về cả!
Là một ngày chúng
ta không thể trả lời cho tất cả
"Chuyện ấy là sao?
- là dở dang cả rồi!"
Là một ngày tiếng yêu thương thành sỏi
Sao có thể thành lời hay mong đợi gì hơn?
Là khi...
Thúy Nhân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét