Tháng giêng về với bao cảm xúc thân thương của những
kỷ niệm năm cũ và những dự định cho một năm dài sắp tới.
Kí Ức Tháng Giêng
Tác giả: Nguyễn Ngọc
Giang
Tháng giêng xuân mơ gì
nhỉ ?
Dòng sông ướt đẫm đôi mi
Cánh cò biếng nằm ngẫm nghĩ
Gió buồn chợt đến chợt đi
Tháng giêng có làn mây trắng
Sương đọng giọt giọt miên man
Ráng chiều đợi mùa bảng lảng
Buâng khuâng ngày cũ chưa tàn
Tháng giêng nhớ về dáng nhỏ
Má hồng em gái ngây thơ
Tóc dừa nhẹ bay trong gió
Có người ngồi ngắm ngẩn ngơ
Tháng giêng kỉ niệm xưa ấy
Người về vương lá me bay
Phố nhớ áo dài biết mấy
Giọt tình ai uống say say
Tháng giêng mơ về lối cũ
Cỏ mềm buông lời vu vơ
Chú dế xinh xinh đang ngủ
Người xưa mãi biệt xa mờ
_________________________________
Tháng Giêng Hoa Cải Thả
Chiều Vàng
Tác giả: Nguyễn Ngọc
Giang
Tháng giêng hoa cải thả
chiều vàng
Bướm vờn theo gió đón mùa sang
Ong say hút mật quên về lối
Bến sông neo đậu chuyến đò ngang
Tháng giêng hoa cải chợt anh quên ?
Mắt lá, dáng ngà, má lúm tiền,
Tiễn em gái nhỏ làn môi ấm,
Và làn mây quyện mùi hương duyên
Tháng giêng hoa cải xuân về nhà
Em ra vườn hứng giọt sương sa
Tình xuân đã mở sao anh chẳng
Kết hoa thành bướm chuyện đôi ta ?
Tháng giêng hoa cải thả bên sông
Anh về trễ mất chuyến thương mong
Bến xưa thương nhớ mùi hoai hoải
Em đã đến thì phải lấy chồng
Tháng giêng hoa cải mùa xưa lòng
Anh giờ ngóng bướm lại trông ong ?
Vườn cũ giờ còn trơ gốc cải
Anh còn nhớ chuyện tháng giêng không ?
(Nguyễn Ngọc Giang, Sài
Gòn ngày 11/02/2014)
________________________________________
Mẹ Biết Không Con Rất Sợ
Mùa Xuân
Mẹ biết không con rất sợ mùa xuân
Khoác tấm áo thời gian lên tuổi trẻ
Mai nở vàng bao lần con trách khẽ
Cánh én nào về lặng lẽ héo lòng con
Mùa xuân đẹp làm khuyết mãnh trăng non
Con lại sợ chẳng tròn câu hiếu thảo
Khi sức khoẻ mẹ mùa xuân đã cướp ráo
Bỏ lại là... phiền muộn với nỗi đau
Mùa xuân vô tình, hời hợt biết bao
Trút lên vai những nhọc nhằn mẹ gánh
Chợ đời xa nên thân cò mõi cánh
Chỉ mong sao con lành mạnh hơn người
Nhưng mẹ ơi, con chẳng thể vui cười
Khi mùa xuân lại về trên tóc mẹ
Dẫu thế gian cho rằng xuân tươi trẻ
Còn với con xuân bạc trắng như vôi
Mẹ biết không con sợ phận mồ côi
Phía chân đồi rồi hoàng hôn sẽ lặn
Mùa xuân nhẫn tâm đem mẹ làm quà tặng
Cho cát bụi mây trời, cho hoang vắng thời gian
Con sợ lắm, sợ mùa xuân sẽ mang
Nhiều muộn màng con chưa lần đền đáp
Chữ "hiếu ân" nặng tình sâu lắng nghĩa
Tới bao giờ mới trả hết hở xuân?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét