MẠNH MẼ LÊN NÀO… ĐỪNG YẾU ĐUỐI… TÔI ƠI!
Thơ: Ngọc Anh (TNA)
Ai nhuộm nỗi buồn cho vạt nắng chiều nay
Để khoé mắt cay ngỡ một trời mưa đổ
Thành phố lớn... mà lòng người thì nhỏ
Chẳng có nơi nào làm điểm tựa dừng chân.
Mạnh mẽ bao nhiêu cũng đôi lúc thấy cần
Một bàn tay ngại ngần khẽ vuốt ve mái tóc
Một bờ vai kề bên để dựa vào mà khóc
Để dốc cạn lòng cho vơi bớt lo âu.
Đã chẳng thể cứ đi như một chuyến tàu
Có điểm bắt đầu, mỗi chặng dừng, kết thúc
Dẫu cuộc hành trình đớn đau hay hạnh phúc
Cũng sẽ quay về rồi tiếp tục ra đi.
Nên lại tự ghìm giọt nước mắt trên mi
Và thản nhiên đón chông gai phía trước
Con đường dài riêng một mình độc bước
Nên dẫu có đau cũng phải học cách cười.
Mạnh mẽ lên nào… đừng yếu đuối… tôi ơi!
_________________________________________
Anh chẳng cần giải
thích nữa đâu anh
Em biết rồi, anh không còn nhớ nữa
Câu chuyện vạn năm chúng mình là một nửa
Giờ như lá khô mục ruỗng, nát thật rồi!
Anh chẳng cần… thương
em nữa, anh ơi
Nếu sau tất cả nghĩa tình chỉ còn là thương hại
Em chẳng trách anh, khi vội vàng hứa mãi...
Là chúng ta... là duyên phận định rồi...
Anh cũng chẳng cần… ngần
ngại... mắt môi...
Em nghĩ kĩ rồi,
mình không làm bạn nữa!
Em chẳng thích anh sẽ thấy em héo úa
Cũng chẳng muốn em… biết anh sẽ thế nào.
Chúng ta chẳng cần học
cách sống thanh cao,
làm người cao thượng sau những gì đổ vỡ
Em chẳng thích đâu, đừng quan tâm nhau nữa
Câu chuyện bạn bè, thôi hãy để kiếp sau...
_________________________________________
KỂ TỪ GIỜ
Thơ: Du Phong
Kể từ giờ em hãy sống
vì em
Dù mạnh mẽ, hay yếu mềm, cũng được.
Miễn thản nhiên cười và vô tư bước,
Đau khổ hay không là tự do mình.
Kể từ giờ em phải thật
là xinh,
Rạng rỡ yêu đời dù mưa hay nắng
Không phải để cho người nào nhìn ngắm,
Bởi thanh xuân ngắn lắm, sắp qua rồi...
Kể từ giờ em phải sống
thật vui
Để chôn vùi nỗi buồn vào quá khứ.
Ai tổn thương mình thì cũng nên tha thứ,
Bởi sau cùng em đáng được bình yên.
Kể từ giờ không phải nhớ
hay quên,
Không muộn phiền vì một người nào nữa.
Vui đi em, nếu không thì sẽ lỡ
Chuyến tàu mang hạnh phúc đến ga rồi.
_________________________________________
Gió cuốn chiều nay mây
trắng trôi
Ngày mai anh sẽ cách xa tôi
Không buồn sao mắt tôi vương lệ
Không khóc sao mà nghe mặn môi
Tôi khóc vì ai nhớ một
chiều
Hoàng hôn chết lặng giữa cô liêu
Rừng đêm nhắc nhở nghe thương nhớ
Nhặt lá vàng rơi đốt chữ yêu
Tôi biết nhớ gì trong đắng
cay
Chỉ nghe buốt lạnh cả vai gầy
Ngày mai anh sẽ ngồi xe cưới
Kỷ niệm ngày nào tan tác bay
Thương nhớ hôm nao chở
ngập lòng
Thuyền tình một chuyến rẽ sang sông
Biết gì tôi tặng cho anh nhỉ
Hay một bài thơ ướt lệ lòng...
(Nguyên Như)
_________________________________________
Em biết sớm muộn gì anh
cũng nói thôi
Như lời yêu ngày nào, vội vã ......
Câu chia tay đâu phải là tất cả
Vẫn có nụ cười trong nước mắt phải không anh ?
Cánh buồm xưa giờ như một
chấm xanh
Hy vọng xa rồi lòng em thành bến
Đã thao thức một mùa đông cho ngày anh đến
Vẫn có nụ cười trong nước mắt phải không anh ?
Em cô đơn trong thế giới
của riêng mình
Anh vẫn hát bài tình ca dang dở
Có thể nào qua mùa đông vườn hồng không biết nở
Vẫn có nụ cười trong nước mắt phải không anh ?
Em vẫn gom nỗi nhớ lại
cho riêng mình
Dẫu tình yêu của em với anh không là tất cả
Khi anh đến và đi như một lời từ giã .....
Vẫn có nụ cười trong nước mắt phải không anh?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét