BIỂN VÀ EM
Thơ: -Huân Trần-
Biển chiều nay sóng có
hát không em?
Hay chỉ lặng im mà vỗ về thương nhớ?
Anh đã xa em suốt mấy mùa Trăng lỡ
Nỡ để sóng buồn mà nức nở, trào dâng..
Biển chiều nay có khắc
khoải, bâng khuâng?
Khi vạt nắng cứ mờ dần sau bóng núi?
Mà thuyền cứ mải mê, một đời rong ruổi
Chưa chịu trở về cho bờ thỏa chờ mong
Biển chiều nay có hoang
lạnh lắm không?
Có khắc khoải nhớ mong, có cồn cào con sóng?
Có thấy bơ vơ trong gió chiều lồng lộng?
Em phải hiểu là: Thuyền đang gặp bão giông!
Biển chiều ơi, thôi hãy
ngóng trông
Hãy để thuyền đi cho nhẹ lòng..
Thanh thản!
Triệu con sóng kia dù nhớ thương vô hạn
Nhưng thuyền chẳng thể về khi gặp bão giữa trùng dương!
Biển chiều ơi, thôi đừng
có khóc thương
Đừng để sóng buồn vương trong câu hát
Anh hiểu rằng biển muôn đời vẫn khát
Như triệu năm qua biển vẫn mãi một lòng!
Biển chiều nay có còn
hát hay không?
__________________________________
Thơ Trần Thành Vinh
Phải làm gì để bình yên
được?
Hai bốn giờ trôi chẳng thấy phí hoài
Đêm tàn nhẫn hay ngày vô cảm
Giông gió cuộc đời không phải quắt quay?
Người chẳng đến để ta
biết mình sai
Cứ lần lữa bao giờ thì chịu hiểu
Ta cô đơn nơi căn phòng thẩm thấu
Nỗi cô đơn trắng xóa những mảng tường
Ai đó xa rồi bỏ ta lại
mùa thương
Hoài niệm cũ chất đầy lên khóe mắt
Này em hỡi vui gì trong tất bật?
Tiền bạc rồi cũng theo mây gió nghìn trùng...
Người đã bao giờ thật sự
bình yên chưa?
Vẫn quán quen, lả lơi từng điệu nhạc
Một mình chẳng ai, không ai bầu bạn
Theo nghĩa tình yêu, đôi lúc nghĩ " chẳng cần"!
Phải làm gì để không thấy
cô đơn
Tháng Chín sắp qua, mùa Thu
quên ở lại?...
__________________________________
Đêm khuya rồi anh chưa
ngủ em ơi
Lại nhớ em với những gì xa lạ
Anh chỉ mong một chút gì yên ả
Thoáng qua lòng quên hết chuyện đã qua.
Ai sắp bày ngang trái
chuyện tình ta
Quen nhau chi trong thói đời cay nghiệt
Khi nhận ra tình yêu trong nuối tiếc
Cũng là ngày đôi ngã mình chia phôi
Bên kia bờ nay em đã có
đôi
Buông tay anh, tập quen cuộc sống mới
Và niềm vui chưa bao giờ trở lại
Yêu là gì mà sao chẳng đổi thay
Anh dối lòng ngây ngất
những men cay
Trốn tránh em trong tiếng cười rộn rã
Nép mình vào những niềm vui xa lạ
Bên vòng tay âu yếm của một người
Anh chỉ sợ những cay đắng
trong đời
Sau cơn say lại tìm anh đày đọa
Nỗi nhớ em lại tràn về vội vã
Nước mắt này anh nuốt nghẹn vào tim.
__________________________________
CHẤP NHẬN BUÔNG TAY...!
(Kevin Phùng)
Xa em rồi anh chẳng biết
làm sao.
Tình cảm kia đâu thể nào gượng ép.
Nên chỉ giữ trong nhau kỷ niệm đẹp.
Để sau này khỏi hổ thẹn lương tâm.
Phải chăng anh thực sự
đã sai lầm.
Biết yêu em là vượt xa tầm với.
Nhưng anh nghĩ con tim nào có tội.
Khoảng cách nào ngăn nổi được tình yêu.
Anh muốn nói với em rất
rất nhiều.
Giá như không gặp em chiều hôm ấy.
Không rung động để rồi tim tan chảy.
Chắc bây giờ không phải khóc chia ly.
Anh chấp nhận thôi em cứ
đi đi.
Nếu mai sau có chuyện gì trắc trở.
Hãy vững tin có một người luôn nhớ.
Luôn đợi chờ em quay trở về đây.
Nếu có thể hạnh phúc được
đắp xây.
Chắc chắn anh đã là người may mắn.
Nhưng có lẽ phải chấp nhận sự thật.
Tình cảm mà...áp đặt sẽ không hay.
Cũng không phải hết yêu
mà buông tay.
Mà chỉ muốn sau này em hạnh phúc.
Tình yêu anh vẫn luôn là chân thực.
Nhưng có điều không xứng với em thôi.
Mơ ước ấy rất khó để
thành đôi.
Khi khoảng cách hai người luôn khập khiễng.
Thì em ơi đâu thể nào có chuyện.
Nên vợ chồng như viễn cảnh trong mơ.
Tâm sự này anh gửi tất
vào thơ.
Trao đến em tình dại khờ tuổi trẻ.
Hứa với anh sau này hạnh phúc nhé.
Hãy nhớ rằng giữ sức khỏe nha em.!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét