Anh
chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.
Anh
nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại
bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh
sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại
biết rằng đất đen em đang tựa.
Anh
đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của
sức người của vinh nhục bon chen.
Những
thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào
phải thứ bắt em cùng gánh chịu.
Anh
không thể? để phút nào hụt hẫng.
Rồi
có kẻ? dám nâng đỡ bên em.
Đôi
dép kia đâu phải mãi song hành.
Có
bao giờ dép đứt cùng một lúc?
Anh
sao chịu nổi có kẻ nào trông? giống.
Để
nhìn vào em lại bảo? giống anh.
Rồi
một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng?
cứ thử sẽ biết ngay không phải!!
Thôi
em nhé bài thơ ? đôi dép?.
Chẳng
thể là hình dáng của hai ta.
Tuy
nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng
phải tùy? hoàn cảnh để ví von.
______________________________
Có
thể nào ta gặp lại nhau không ?
Khi định mệnh theo dòng trôi đi mãi
Không đắng cay sao thật nhiều ngang trái
Nhớ thương người...tê tái ...những vần thơ...!
Có
thể nào xem như một giấc mơ
Khoảng trời riêng...buồn vu vơ chờ đợi
Bao nhớ nhung...nhớ nhung ...xa vời vợi
Khúc tâm tình...nghe chới với niềm đau
Có
thể nào hai đứa gặp lại nhau
Một lần thôi dù sau này ly biệt
Nghe trong tim nỗi buồn đau da diết
Dẫu trọn đời..vẫn biết ...phải đành quên!
Có
thể nào trong giấc mộng hằng đêm
Mơ về nhau...gọi tên nhau ...nức nở
Cùng lắng nghe niềm đau đang òa vỡ
Khóc nghẹn ngào ...xót duyên nợ mong manh !
___________________________________
Quên
là một đoạn đường rất rất dài
Và thật khó khăn, cho những ai đang bước
Trên đoạn đường ấy... vì không thể biết được
Đến bao giờ mình, mới có thể vượt qua...
Sẽ
nhanh thôi hoặc cũng có thể là
Chẳng
bao giờ có thể thoát ra nó
Quên
một người từng yêu là quá khó
Như
cố nhớ... người chưa gặp bao giờ.
Trên
đoạn đường chỉ một mình bơ vơ
Với
kí ức bao lần vô tình chạm
Làm
nhói đau gợi thật nhiều xúc cảm
Rồi
âm thầm gặm nhấm... mỗi bước đi.
Lê
đôi chân lặng trĩu những nghĩ suy
Bởi
còn yêu nên kiên chì bước tiếp
Tâm
sự mang tim thêm đau mỏi mệt
Biết
bao giờ mới xóa hết được đây.
___________________________________
Người
có chở hẹn về sông cũ
Gom hết giùm tôi mấy ánh trăng
Để khói yêu thương mùa xanh nụ
Còn ở hồn tôi tuổi mong manh
Người
chở mùa thu tôi vừa đỏ
Lá
vàng rơi rụng dưới chân chim
Hoa
tay mười ngón đan thơ nhớ
Lối
viễn vọng chờ rong gót tim.
Tôi
thả chiều hoang bên rừng tím
Đôi
bờ lấm tấm cánh vô vi
Thu
tiếp hồn tôi người hữu hiện
Nhắc
lại trăng thề trên cửa si.
Mai
nhé! Tôi về bên dốc lũ
Để
rằm trăng thả bến em xưa
In
bóng nhau vờn luân điệu vũ
Ru
phím miên tình trong bóng mưa.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét