RỒI EM SẼ QUÊN
Tác Giả: THƠ TÌNH
Cũng có thể sau này em
chẳng nhớ
Tình đôi mình một thuở đã mộng mơ
Sẽ quên đi những ngày tháng đợi chờ
Trái tim lỡ dại khờ vì anh đó.
Cũng có thể tâm tư thôi
bỏ ngỏ
Anh không còn là góc nhỏ trong em
Khép niềm đau vùi chôn những ưu phiền
Và quên được nỗi niềm trong tiềm thức.
Rồi xóa bỏ những gi
trong ký ức
Mong chẳng còn thổn thức vì đớn đau
Kỷ niệm xưa rồi cũng nhạt phai màu
Sẽ qua hết những đậm sâu thương nhớ.
Quên tất cả một thời từng
bỡ ngỡ
Bóng hình nào em lỡ khắc trong tim
Để khi xa vẫn khắc khoải kiếm tìm
Lòng đau khổ đắm chìm trong tiếc nuối
Cũng có thể chỉ còn lần
sau cuối
Ta và người Đắm đuối nhắc tiếng yêu
__________________________________
KÝ ỨC THÁNG NĂM
Thơ: Hưu Duyên
Em hong tóc mềm lên vạt
nắng hanh hao
Trời tháng năm cồn cào bao nỗi nhớ
Chẳng phải bỗng nhiên mà nặng từng tiếng thở
Bởi con ve vô tình gọi thương nhớ về sao?
Hạ rất vàng và nắng rất
hanh hao
Chùm phượng đỏ ngày nào anh bỏ lại
Em ngây ngô...em hồn nhiên đến dại
Cứ đợi chờ một người đã quên em
Trắng hạ buồn bên góc
phố thân quen
Nghe người ta mở một bài ca cũ
Bài ca hát về nỗi niềm ấp ủ
Em ngậm ngùi thương tiếc chuyện ngày xưa!
Cũng tháng năm buồn
nhưng hôm ấy trời mưa
Bông phượng rủ trên cành quên sắc thắm
Ve lẻ bạn buông tiếng sầu trầm lặng
Anh hững hờ bỏ em khóc trong mưa!
Kể từ đó không ai đón
ai đưa
Cuộc sống vẫn như xưa không có gì thay đổi
Chỉ có em là đơn côi đến tội
Như cánh mỏng phượng buồn...
Trên phố rụng tả tơi!
Anh đã khép cho mình
cánh cửa
(Phía buồng tim vốn hoang hoải tột cùng)
Mong gì nữa yêu thương về kết tủa
Mây của trời, gió mãi thuộc không trung..
Bằng Lăng đã giở mình
bên cánh Phượng
Tím cả chiều hoang cho Sen trắng cô đơn
Trời tháng Năm mưa cách xa biền biệt
Nắng vàng đâu sưởi ấm.. một linh hồn
Này Mít Ướt em về đi kẻo
lỡ
Chuyến đò xưa vị lữ khách đã già
Bộ vest trắng mắt buồn in mặt nước
(Thương hoài nơi xa vắng.. ngập cỏ hoa)
Thơ: Trần Thành Vinh
___________________________________
Em đừng buồn khi là kẻ
thứ ba...
Ai chẳng muốn mình là người đến trước!
Chỉ tội một điều em chậm sau một bước,
Nên chẳng bao giờ có được người thương.
Anh ấy cùng đi bên cô ấy
một đường,
Hạnh phúc, vui buồn họ cùng nhau san sẻ.
Em - một mình trên con đường lặng lẽ,
Cay đắng, tủi hờn chẳng biết kể cùng ai.
Họ bên nhau suốt những
tháng năm dài,
Say đắm với bao nhiêu là kỷ niệm.
Đó - cũng từng ngày em ôm lòng giấu diếm,
Những ảo vọng mông lung cứ thế tụt vơi dần.
Em - đã bao lần có ý định
nhẫn tâm
Chen vào giữa và âm thầm chia cách.
Mỗi khi nhìn người mình yêu hạnh phúc
Lại chẳng nỡ lòng nào, đành cam phận chịu đau.
Sẽ chẳng bao giờ anh ấy
muốn tin đâu:
Em sẽ tốt hơn nhiều, nếu được trao cơ hội!
Nhưng có một điều em không sao hiểu nổi:
Anh ấy chỉ quan tâm cô ấy ở trên đời...
Vậy nên đừng dằn vặt nữa,
em ơi!
Sẽ có một người thương em thay anh ấy,
Sẽ có một người chỉ cho em thấy
Thứ hạnh phúc bình yên
khi bỏ kiếp người thừa.
Chỉ cần em đừng oán hận, hơn thua,
Chỉ cần em thương mình hơn một chút.
Chỉ cần em tin vào hạnh phúc,
Em sẽ được yêu...
...trong câu chuyện chỉ hai người.
Thơ: Du Phong
_____________________________________________________
SỐ PHẬN !
Thơ : Hai Viet
Khi tất cả chỉ là một
giấc mơ
Biết làm sao đây khi đường đời hư ảo
Tình yêu với ta chỉ như là chiếc áo
Mặc bên ngoài chứ chả vấn vương đâu.
Ta muốn chìm vào một giấc
ngủ thật sâu
Giấc ngủ đủ dài để cuộc đời gần kết
Để hôm nay bàn chân không mỏi mệt
Đường gồ ghề , chân đau lắm đường ơi!
Khép mi buồn dòng lệ cứ
tuôn rơi
Như chứa chan , như cồn cào, uất nghẹn
Hạnh phúc lung linh nhưng có đâu trọn vẹn?
Đẹp thủa ban đầu rồi cay đắng về sau.
Vậy là.......
Giữa cuộc đời ta lại lạc mất nhau.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét