Lần theo những vết chân ngày cũ
Nhỏ vẫn đi tìm kỷ niệm xưa
Bỗng thấy quanh đây dần đã đổi
Buồn ơi biết ngỏ đặng sao vừa
Rằng anh có biết lòng em nhớ
Những lúc nhìn thu trở sắc vàng
Lá bỏ cành bay lìa khỏi cội
Xui trời cũng nhuộm trắng màu tang
Chẳng biết khi nào trời nắng nhỉ
Cho xuân trở lại chốn này đây
Bên anh siết chặt vòng tay bước
Bất chợt lòng nghe xao xuyến đầy
_Nàng Thơ_
_____________________________________________________
EM ĐÃ ĐI
Thơ của mem: Mây Chiều
Anh biết mình không thể giữ được em
Đôi tay anh không thể ghì em lại
Em đã đi về phương trời xa mãi
Kiếp phong trần...anh đâu dám bon chen
Biết cuối cùng rồi cũng sẽ mất em
Niềm tâm sự làm tim anh ngây dại
Em ra đi không ngoái đầu nhìn lại
Giấc mộng buồn chôn chặt giữa tim đau
Biết cuối cùng rồi cũng sẽ mất nhau
Người ta nói tình đẹp là dang dở
Em đã đi...anh làm sao níu giữ
Đêm độc hành trăn trở giấc cô liêu !
Biết yêu nhiều thì sẽ khổ bấy nhiêu
Khi tình hết...là hồn anh cũng mất
Môi vẫn cố gượng cười trong đau thắt
Tiễn em về nơi ấy...chốn giàu sang..
Biết cuối cùng tình cũng sẽ dở dang..!!!
_Nàng Thơ_
______________________________________________________
TỪ HÔM ẤY
Thơ của mem: Trần Thành Vinh
Từ hôm ấy tôi không còn về lại
Con Phố xưa để khắc khoải một người
Tôi hiểu rằng tình yêu có định mệnh
Quay về cũng đã bạc trắng... như vôi
Từ hôm ấy tôi chẳng còn khóc nữa
Nước mắt kia tôi đã biết để dành
Và nếu phải chia li ngày sau nữa
Giấu nỗi buồn, gương mặt vẫn lạnh tanh
Từ hôm ấy tôi thành một người khác
Không lãng du vô định tựa mây bay
Chẳng mòn mỏi đợi chờ những cơn gió
Đến đưa đi tựa một kiếp... tù đầy
...
Từ hôm ấy tôi đốt dòng thư cũ
Thả ven sông bên luống cải đã vàng
Em là gió, là mây trên cao vút
Tôi khác gì một kẻ "níu vầng trăng"?!...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét