Ngày
xưa khi tôi còn đi học có người anh đi làm đã nói "cái tuổi học trò là cái
tuổi đẹp nhất". Thời đó còn đang mang trên vai đống sách vở chỉ thấy nản
thôi không thấy đẹp gì cả. Ra trường học cao hơn rồi đi làm bây giờ mí hiểu cái
thời học
trò đúng là cái thời đẹp nhất của một người. Những bài thơ dành tặng
cho những ai đang muốn tìm lại chút kỷ niệm về thời cắp sách tới trường.
Em
đi rồi, chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một chiều rớm nắng
Nhắm chùm hoa không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khấp khểnh trước sân trường.
Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khoá vội
Những bàn ghế... những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi.
Chỗ em ngồi còn kia
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đến trễ
Vai run run tay lấm vệt dầu...
Em đi rồi chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa... Thôi đừng nhắc! Hạ tàn...
Lớp
xưa
Có lẽ chẳng bao giờ
Anh về thăm lớp học ngày xưa
Ô cửa sổ vài cơn mưa bất chợt
Giọt nắng diệu kì theo ta qua mùa thi
Ngăn bàn xưa dù anh có quên đi
Vẫn còn giấu một nhành hoa quen thuộc
Màu tím dịu dàng gợi nhớ gợi thương
Trên mặt bàn câu thơ còn bóng gió
Ta viết chiều nao, trong mắt nắng chiều nghiêng.
Những điều xưa, giờ trở thành thiêng liêng
Suốt cả đời liệu có còn gặp lại
Những bức tường lở hoang khờ dại
Màu mực tím nhòe tan trong cõi hư không
Có bao giờ anh thấy Phượng đơm bông?
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ
Có khi nào anh trở về thăm lớp học ngày xưa
Sẽ thấy có một ngôi sao từ ngày xưa còn sáng
Ngôi sao của nỗi niềm thời trong trắng
Nắng lung linh theo lối ta về
Dẫu biết rằng anh chẳng còn mơ
Những giấc mơ mà ngày xưa anh xem là hạnh phúc.
Những giấc mơ chẳng bao giờ có thực
Khi anh quên lối về lớp học ngày xưa.
Bài hát: Phượng Vĩ - Hồ Hoàng Yến
Hoài
vọng
Chẳng còn nữa đâu ... Bài học cuối cùng rồi
Ngón tay khẽ lật từng trang sách cuối
Dòng chữ ngã nét sau cùng rất vội
Giọt mực rơi nhòe kỷ niệm lem xanh.
Chẳng còn nữa đâu ... Ngày tháng trôi nhanh
Em mười tám có còn thơ bé
Tan học về chẳng hay người ngóng trộm
Bất chợt một ngày luống cuống bàn chân.
Chẳng còn nữa đâu ... Bè bạn quen thân
Mai mỗi đứa rẽ nghiêng khung trời mới
Những ngả đường mở ra biết có còn đón đợi
Phượng cũng từng hoài vọng kêu tên.
Sẽ chẳng còn nữa đâu ... Nỗi nhớ buồn tênh
Phượng đã nở xênh xang chào hạ mới .
Thơ
tình mùa phượng vĩ
Hãy cột tóc giùm cho bé
Cái đuôi gà ngoe nguẩy cao
Môi đỏ như chùm phượng đỏ
Nhìn
anh chớp mắt bồ câu
Thong thả chân chim bước nhẹ
Ðừng đi vào chỗ đám đông
Con trai thường thường thích thế
Hay khen con gái má hồng
Soi gương. Nhớ soi thật kỹ
Trước khi cô giáo đến trường
Kẻo mặt dính đầy lọ nghe
Thiên hạ cười quê chết luôn
Bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Ðông
Cây đời trổ hoa thay lá
Còn bé mỗi ngày mỗi lạ
Như nước xuôi dòng ra khơi
Bến sông cũ ai chờ bé ơi
Sông xưa chia nhánh ngậm ngùi
Lớn khôn có chi mà vội
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét