Hạt mưa tình
Ước gì tôi biến thành mưa,
Vương trên mái tóc em vừa hong khô.
Để em hờn giận trách đùa:
Ông trời sao nỡ làm mưa lúc này.
Hạt tình rắc nhẹ từ mây
Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em?
Ngước nhìn em bước vào thềm,
Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân.
Mưa Lá Me
Em vẫn nhớ mãi thời mơ mộng củ
Thuở hai mình tay còn ủ trong tay
Thuở anh ngồi hứng từng lá me bay
Cho em đếm xem nhà chồng mấy dặm
Nhớ trưa hè anh mồ hôi ướt đẩm
Xe xườn ngang anh tới rước em đi
Tóc em bay thoang thoảng tuổi xuân thì
Anh ngây ngất hôn lên từng sợi mỏng
Em còn nhớ ngày mắt tình gợn sóng
Anh rụt rè tay nắm lấy bàn tay
Mặt quay đi như hông biết hông hay
Em rung nhẹ trong bàn tay anh ấm
Cái thuở ấy tình yêu sao nồng thắm
Giận nhau rồi để thương nhớ nhiều hơn
Thương làm sao những giây phút dổi hờn
Khờ dại quá, giờ đã thành kỷ niệm
Anh hởi anh giửa cuộc đời phù phiếm
Biết mình còn có dịp ngắm mưa me
Còn lần nghe ve thổn thức gọi hè
Ðể kỷ niệm theo về từ cỏi nhớ
12 tháng mưa
Tháng Giêng lún phún mưa phùn
Quấn chân lữ khách bâng khuâng đất trời
Hoa xuân nghiêng dáng mỉm cười
Thẹn thùng má thắm bồi hồi tim trao.
Tháng Hai mưa lại ghé chào
Chỉ dăm ba phút thì thào câu yêu
Mưa kia đôi hạt chẳng nhiều
Đủ cho hé mở đôi điều nguyện xưa.
Tháng Ba trời bỗng vắng mưa
Không gian chìm lắng đuổi xua ngôn từ
Bàn chân đi bỗng mỏi nhừ
Khuỵu chân thở dốc mệt đừ lòng côi.
Tháng Tư mưa đã qua đời
Nắng sôi đổ lửa khô lòng người thơ
Tháng tư hoa gạo trổ cờ
Con cua ngộp nước tình thì ngộp hơi
Tháng Năm người có về chơi
Mang vòng hoa trắng gởi đời giọt mưa
Có lòng xin ghé nhớ chưa
Câu kinh tưởng niệm để mưa về trời.
Tháng Sáu mưa lại ra đời
Đáp lòng mong mỏi lòng người xót xa
Mưa rơi mặt đất vỡ òa
Cho duyên hội ngộ nở hoa giữa hè.
Tháng Bảy mưa lại theo ghe
Dâng lòng con nước để khoe tình mình
Mưa rơi từng giọt cuộn mình
Khuấy phù sa đất cuộn tràn mặt sông.
Tháng Tám mưa lại đổ đồng
Ngập trắng cả ruộng con sông nước nhiều
Cá rô nhảy ổ liêu xiêu
Hai bờ đi nhặt thiếu điều trẹo tay.
Tháng Chín mưa lại quắt quay
Bé em đi học điều hay bên đìa
Tập em gói phủ bao bìa Tung tăng em lội qua đìa ý a.
Tháng Mười mưa hát tình ca
Nhẹ nhàng thanh thoát mái nhà người yêu
Bay theo nàng gió lắm điều
Mưa thành mây bạc yêu kiều bay đi.
Mười Một từng giọt thiên di
Mưa bay để hạn lòng si một người
Đất khô đất cạn tiếng cười
Nhớ mưa quay quắt lắm lời thở than.
Mười Hai đông giá lạnh tràn
Giáng Sinh nức nở đất càng nhớ thêm
Co mình tưởng đã như quên
Đất ôm giọt cũ bỏ bên niệm buồn.
... để rồi giọt nhớ lại tuôn
tháng Giêng mưa đến gợi nguồn thương yêu
Không hiểu ???
Không hiểu vì sao nhỏ bỗng buồn
Sân trường u ám bỗng mưa tuôn !
Kìa ai ngơ ngác,ai ngồi khóc
Lệ ướt hoen mi,ướt ngập trường !
Không hiểu vì sao nhỏ chẳng nhìn
Ngập ngừng ta hỏi,nhỏ làm thinh !
Giờ chơi nhỏ giận "xù" đâu mất
Ta đợi người ta,ngóng một mình !
Không hiểu vì sao nhỏ thích hờn
Để chiều tan học thích cô đơn !
Để ta lủi thủi theo người ấy
Mưa ướt hai mình,ai ướt hơn ?
Mưa
Em!
những cơn rào ập đến lại ào đi.
mưa như khóc lời hẹn đầu rạn vỡ
ươm tình thơ,
khơi duyên nợ nhân gian!
Mưa được hồn ai mưa tuôn thêm
Bao nhiêu tiếng khóc kêu dưới thềm
Vô vàn ngọc vỡ rơi tan nát
Mưa rên cho lá nấc từng hồi
Cho cả vườn xanh run run quá
Gió đến vô tình lạnh lạnh thêm
Mưa đi rồi lá còn nức nở
Giọt thành nhân lăn xuống chầm chậm rơi
Mưa qua lá xanh hơn bao giờ
Vàng ngọc lóng lánh hay lưu ly
Xa kia mây đã sáng lên rồi
Nắng tuôn xuống đất cả trời sao
Trinh nữ thẹn thùng còn khép lá
Chim ra gọi bạn hót vang trời
Đường xa ngập ngừng dáng ai đi.
---------------------------------------------------------
Mưa Sài Gòn
Dễ thương quá, mưa Sài Gòn bất chợt
Hiên nhà ai, minh ghé lại đục nhờ
Chỗ quá nhỏ, hai mình ngồi sát lại
Tóc vô tình buông xõa vướng vai ai
Ai làm thinh mắt lặng ngắm tóc dài
Miệng khe khẽ "cô ơi, coi chừng lạnh"
Em e thẹn chẳng dám nhìn bên cạnh
Tay rụt rè giữ cho tóc đừng bay
Trời gợn buồn, mưa bụi cứ lay lay
Sáng mùa thu, bên thềm mưa rơi rụng
Ngồi đan tay ngắm nhìn trời làm nũng
Mưa ướt đầm vùng khờ dại bình yên
---------------------------------------------------------
MƯA MÙA HẠ
Cơn mưa ngày nào còn nhớ không anh
Hai đứa hẹn hò gặp mưa bất chợt
Em bối rối sợ mưa ướt áo
Anh cười xoà: mưa mùa hạ đó em
Anh đưa tay hứng lấy những hạt mưa
Quay lại hỏi: em thích mưa hả bé?
Em mỉm cười nhìn anh rất khẽ
Bởi cơn mưa mùa hạ mà anh!
Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
Anh bước qua đời em như mùa thay lá
Để đông về mình em bước cô đơn
Bất chợt hôm nay phố cũ mây tràn
Chốn hẹn xưa và cơn mưa ngày ấy
Mưa vội vã vô tình có nhớ
Tiếng cười anh mưa mùa hạ đó em...
---------------------------------------------------------
Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
Anh bước qua đời em như mùa thay lá
Để đông về mình em bước cô đơn
---------------------------------------------------------------
Mưa mùa hạ
Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh
Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh
Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về anh của một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi
Em hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Em gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Em hỏi nắng, nắng lắc đầu se sẽ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình anh?
Vâng! Đây rồi em đã gặp được anh
Là anh đấy, trong cơn mưa đầu hạ
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả
Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu
Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay
Em trả anh một mùa mưa trắng xoá
Trả lại anh con đường chia đôi ngả
Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa
Nguồn: thobuon.com
Hay quá
Trả lờiXóa