Có ai không tôi mượn đỡ bờ vai
Hôm nay tôi buồn, mệt nhoài đến chán
Có ai không, đưa tay cho tôi nắm
Tôi lạnh rồi, cần lắm một cái ôm
Có ai không, cho tôi một nụ hôn
Một nụ cười, và tâm hồn chia sẻ
Có ai không, làm tôi thành mạnh mẽ
Tôi mệt lắm rồi, tôi dễ buông xuôi...."
Xao xuyến trong lòng nỗi nhớ thương
Con tim buốt nhói giữa đêm trường
Véo von tiếng sáo buồn da diết
Tâm sự của người yêu đơn phương
Lất phất mưa bay buồn héo hắt
Trời đêm lạnh giá mịt mù sương
Cô đơn lãng tử sầu rơi lệ
Biết mất em rồi vẫn vấn vương.
Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi,
Trần giới em nay chán nữa rồi.
Cung Quế đã ai ngồi đó chửa?
Cành đa xin chị nhắc lên chơi.
Ừ đã mấy năm rồi em nhỉ ??
Bâng khuâng quá những chùm hoa Phượng vĩ
Sắc hồng tươi nhớ kỷ niệm...tình cờ...
Anh bỗng nhiên thành một gã khờ
Muốn Bằng lăng nhuộm tím những câu thơ
Trời đa đoan cho giấc mơ mùa cạn
Điều ước cuối cùng xin gửi theo cánh nhạn
Mỗi hạ về lại được chạm...miền xưa...
VTA
Ta không là thi sĩ
Cớ sao lại làm thơ?
Bởi ta là kẻ khờ
Trót để lòng vẩn vơ.
Đêm buồn tình cũng buông lơi
Câu ca buồn đã xa rời nhân gian
Trăng buồn che phủ mây ngàn
Gío buồn than thở... võ vàng hư hao
Sông sâu buồn chẳng cắm sào
Con thuyền buồn dạt trôi vào đêm đen
Đoá Quỳnh buồn khóc sương đêm
Ấm trà buồn - đắng môi thêm - thở dài...
Ta buồn biết ngỏ cùng ai....?
Sâu vào thổn thức...chia ai....nỗi buồn .
TTN
Một chiều mưa đổ căn phòng nhỏ
Tim hát tôi nghe khúc nhạc buồn
Bài ca kỉ niệm vẫn còn đấy
Người tôi thương nhớ biết nơi đâu.
Đôi khi thấy buồn mà không khóc được,
Thấy nhớ...nhưng chẳng thể nói ra,
Thấy cô đơn mà không ai bên cạnh...
Vậy nên thấy đau mà vẫn phải cười ..!!!
Có thể một ngày anh sẽ hết yêu
Em của ngày xưa anh chờ đợi
Cuộc sống bình yên trôi qua vội
Trải nỗi buồn sâu thẳm trái tim
Có thể một ngày anh sẽ hết mơ
Về em trong chiều mưa đổ
Lặng bước chân qua từng con phố
Gạt đi dần nỗi nhớ trong anh
Có thể một ngày em hẹn anh
Nhưng không phải như thời áo trắng
Anh chờ em buổi chiều vắng lặng
Còn gì những kỉ niệm đã qua!
Có thể một ngày em mặc áo hoa
Anh chụp ảnh cùng nhưng không là chú rể
Em vẫn cười, cười dịu dàng như thế
Lúc đó rồi liệu anh có còn yêu?
Nhưng một ngày anh cũng sẽ yêu
Và người đó không còn là em nữa
Xa rồi em… Tình yêu một nửa
Trả lại cho anh một nửa tình yêu…
Anh gửi vào gió chút yêu thương
Khi mùa đông không về quanh đây nữa
Cơn gió lạnh se sắt tâm hồn lạnh
Chiều nghiêng mình bên ngõ vắng xôn xao
Gió ước ao một lần ôm trọn lá
Lá xa cành bỗng chốc hoá tinh không
Cây hao gầy khép mình bên thu cuối
Lá xa rồi cây biết phải sao đây?
Chuyện lá cây như bản tình dang dở
Của năm nào anh viết tặng riêng em
Tháng năm xanh ít nhiều phai màu bạc
Xa em rồi! Phím đàn cũng lặng câm
Từng đêm vắng lang thang góc phố nhỏ
Anh tìm về nơi nỗi nhớ yêu thương
Của hoàng hôn một thời rực rõ
Của một ngày rạng vỡ yêu thương…!!!
Giờ người đâu đó có còn khốn khó
Có còn yêu Em nồng nàn như lúc xưa
Giờ người đâu đó có thật Hạnh phúc
Có nghĩ về Em dù là trong phút giây.
Đêm vắng lặng ai một mình lẻ bóng
Dưới ánh đèn héo hắt nhớ tình xưa
Tiếng đàn quen lại vẳng sau cơn mưa
Dạo tình khúc yêu xưa giờ khuất mặt
Cung nhạc đời cứ ngân vang réo rắt
Mà khúc tình cứ lặng gió trong hồn
Mưa tạnh rồi mà dạ thẳm sâu hơn
NHư tiếc nuối tình xa mờ dĩ vãng
Chén rượu này sao mà nghe chua chát
Cạn thương yêu mà chẳng vơi ưu phiền
Đối bóng lòng nâng chén say vấn vương
Thấy lạnh đồng vẫn mênh mông trong dạ
Ban mai rồi bình minh sao lạ lạ
Sau trắng đêm vò võ mây hững hờ
Nắng bình minh nhạt vô vị lưa thưa
Tình hao khuyết gió cũng thừa ngày mới
Người xa ta đã đi về ngược lối
Vạn ngày chờ của vọng nguyệt còn đâu
Khúc nhạc buông nhạt thếch bến xưa cầu
Tê tái lòng dõi bóng em khuất mặt
Chỉ mình anh nhớ yêu thương đã tắt
Lạnh đêm buồn người ấy có nhớ về
Hay mình ta ôm lệ đá tái tê
Rồi cứ nhớ người xa rồi xa lắm .
Chiều tàn...sùi sụt tiếng mưa rơi
Nhớ ai không nói được thành lời
Trăng thu ẩn hiện mây che khuất
Chị Hằng thổn thức dạ đầy vơi...
Chú Cuội buồn lấp ló trong mây
Cuội xuống cùng ta cạn chén này!
Góc phố xôn xao đàn trẻ nhỏ...
Ta ngồi độc ẩm chút men cay....
-- Có Những Buổi Chiều - Khuyết Danh --
Có những buổi chiều dài hơn là nỗi nhớ
Ta nhận từ ta những khắc khoải cháy lòng,
Em vẽ nắng cho trời thành dông bão
Ta nhận về những khao khát nghiêng thơ...
Có những buổi chiều dài hơn cả giấc mơ
Ta nhận từ ta cơn mưa hờn chờ đợi,
Em vẽ gió cho trời xanh cao vợi
Ta nhận về tận đáy mắt chơi vơi...
Có những buổi chiều dài hơn những cơn say
Ta nhận từ ta giọt lệ sầu cay đắng,
Em vẽ sóng cho trời yên biển lặng
Ta nhận về những chua xót hồn nhiên...
Có những buổi chiều dài hơn cả yêu đương
Ta nhận từ ta những con đường xa tắp,
Em vẽ sáng cho trời đêm tăm tối
Ta nhận về những lối bóng riêng ta...
Anh gửi vào gió chút yêu thương
Khi mùa đông không về quanh đây nữa
Cơn gió lạnh se sắt tâm hồn lạnh
Chiều nghiêng mình bên ngõ vắng xôn xao
Gió ước ao một lần ôm trọn lá
Lá xa cành bỗng chốc hoá tinh không
Cây hao gầy khép mình bên thu cuối
Lá xa rồi cây biết phải sao đây?
Chuyện lá cây như bản tình dang dở
Của năm nào anh viết tặng riêng em
Tháng năm xanh ít nhiều phai màu bạc
Xa em rồi! Phím đàn cũng lặng câm
Từng đêm vắng lang thang góc phố nhỏ
Anh tìm về nơi nỗi nhớ yêu thương
Của hoàng hôn một thời rực rõ
Của một ngày rạng vỡ yêu thương…!!!
Nguồn: xqnb.net
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét