Và biết đâu theo theo gian những tin nhắn sẽ thưa dần, biết đâu lời hẹn ở tuổi hai mươi không thể thành hiện thực... nhưng giờ Cường và Sương chưa cần biết đến những điều ấy. Chỉ biết là giờ cứ tin là mình sẽ mãi yêu nhau và nhớ đến nhau thôi.
***
Cường lấy cái bút bi cho vào cặp sách rồi lại bỏ ra, đặt ngay ngắn trong ngăn kéo của chiếc bàn học, cái ngăn kéo ấy Cường chỉ dành để cất những cây bút đặc biệt mà cậu lấy từ lớp học về. Đếm sơ sơ cũng đã có khoảng tầm hơn 10 cây bút từ bút bi đủ các màu mực xanh, đỏ, tím, đen đến những cây bút chì xinh xắn ngắn dài, to nhỏ các kiểu có đủ cả. Cường thắc mắc tại sao chủ nhân của chúng không bao giờ đòi lại nhưng nếu như bị đòi thật thì chưa chắc Cường đã trả lại.
Cường dắt xe đạp ra khỏi cổng bắt đầu đi đến trường, cậu cố đạp chầm chậm để khi đến trường vừa cất xe vào nhà xe xong thì cũng vừa trống vào lớp, cái thói quen này xuất hiện đã được gần hai tháng nay. Việc lớp trưởng đi học muộn bất thường mới đầu khiến cả lớp thắc mắc nhưng rồi sau khi nghe Cường thanh minh rằng, xe đạp điện của cậu bị hỏng và cậu phải đi xe đạp chân nên đến muộn hơn trước mọi người cũng bắt đầu tỏ ra thông cảm. Với lại cũng là năm cuối cấp rồi, còn mấy tháng nữa là ra trường nên những chuyện kỉ cương, quy định cũng chẳng mấy ai thèm để tâm nữa. Nhiều lớp khối 12 còn hay nói nhỏ với nhau rằng, những ngày này đến lớp chỉ là để giao lưu, tâm sự với nhau cho có thêm nhiều kỉ niệm để sau này chia tay còn có cái mà nhớ tới thôi. Cường vừa bước vào lớp thì chín mươi chín phần trăm lớp học đã ổn định chỗ ngồi, cậu đi về chỗ ngồi của mình và giơ tay vẫy chào các "thần dân" lớp 12 Sinh như thể ngôi sao ca nhạc đình đám vẫy tay chào người hâm mộ vậy. Cường ngồi xuống cạnh cô bạn cùng bàn đang cười cậu tủm tỉm, chỗ ngồi của cậu vẫn như mọi khi đã được Sương lau dọn sạch sẽ và cậu chỉ việc ngồi vào mà thôi. Sự chăm sóc nhẹ nhàng và thầm lặng này của Sương chính là nguyên nhân sâu xa của việc Cường đến lớp muộn bất thường.
Giờ truy bài 15 phút đầu giờ diễn ra rất sôi nổi, Hưng béo vẫn là đứa to mồm nhất, hôm nay chàng ta lại có những sáng kiến mới bày tỏ trước cả lớp.
"Ê chúng mày ơi, chiều nay đến nhà tao "ôn bài" không, cây Ổi của bác hàng xóm nhà tao chín nhiều lắm...!"
"Không ăn Ổi đâu, đến nhà Mai mụn câu cá đi, nhà nó ngay gần bờ sông" – một người khác ý kiến.
"Dào ôi, sông đấy thì câu mãi bao giờ được cá?" – Hùng béo phản bác.
"Không câu ở sông thì câu ở ao nhà nó chứ sao, nhà nó có cái ao bé lắm mà nhiều cá lắm..."
Giờ truy bài của 12 Sinh gần đây là như thế, hôm nào thầy chủ nhiệm không đến lớp là cả lớp lại giở bài câu cá, hái quả, bắt chim ra để "truy" với nhau, lớp trưởng Cường dạo này lại mát tính nên được dịp càng ngày lớp lại càng sôi nổi hơn bao giờ hết. 15 phút ngắn ngủi qua đi, bắt đầu vào tiết đầu tiên, Cường mở cặp hí hoáy tìm bút, Sương quay sang nhìn rồi thở dài, Cường cũng nhìn nàng rồi thở dài. Trên bàn có hai cây bút bi, một cái mực đỏ, một cái mực xanh, cái mực xanh Sương để chép bài, cái màu đỏ nàng để ghi các đầu bài và những phần quan trọng cần chú ý. Cường hết nhìn Sương rồi lại nhìn hai cây bút rồi chẳng cần hỏi cậu ta đưa tay toan nhặt cây bút mực xanh lên nhưng Sương đã kịp chộp lấy, vậy là hôm nay Cường phải chép bài bằng mực đỏ. Nếu để thầy giáo nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị thầy nhắc nhưng vì đã... lỡ để quên bút ở nhà nên cậu cũng chẳng còn cách nào.
Dạo này Cường thấy tâm hồn mình lơ lãng, từ một lớp trưởng nóng tính và nghiêm khắc gần đây cậu bỗng trở nên mát tính và dịu dàng lạ. Trong giờ học cậu hay quay sang Sương nhìn lén cô bạn, cậu thấy Sương dạo này xinh lên rất nhiều nhưng cậu vẫn nghi hoặc cảm giác của mình. Cậu hay tự hỏi chỉ mỗi mình cảm giác thế hay cả lớp đều thấy thế nhỉ. Cậu muốn hỏi một ai đó ở trong lớp để xem là cảm giác của cậu có đúng không nhưng vì sợ mọi người biết mình thích Sương nên cậu không dám nói ra. Mà thực ra mọi người biết cũng chẳng sao, Cường chỉ sợ Sương biết thì cậu chẳng biết chui vào lỗ nào nữa. Sương là cựu lớp trưởng của 12 Sinh, cô nàng có điểm thi vào 10 cao nhất lớp nên từ hồi mới vào lớp đa được cử làm lớp trưởng nhưng vì chưa làm cán bộ lớp bao giờ, lại hơi nhút nhát nên nàng chỉ làm được đúng một học kỳ năm lớp 10. Sau đó chức lớp trưởng được chuyển sang cho Cường. Từ trước đến giờ Cường chưa bao giờ để ý đến Sương, dù Sương học rất giỏi. Có thời gian Cường còn không ưa Sương một tí nào nếu không muốn nói là ganh ghét vì nàng được nhiều thầy cô ưu ái quá. Lên lớp 12 thì cảm giác ganh ghét ấy có vẻ vơi bớt đi vì Sương cũng không quá nổi như trước nữa, cô nàng có vẻ trầm tính hơn, khiêm tốn hơn rất nhiều. Từ ngày Sương chuyển về ngồi cạnh, Cường thấy trong lòng mình như có bão, bão nhẹ thôi, cậu vừa mừng vừa không mừng. Mừng vì thỉnh thoảng có thể liếc bài Sương, nàng học giỏi mà, không mừng vì cậu vẫn thấy không ưa Sương làm sao ấy.
Hằng ngày đến lớp Cường chỉ chú ý lau chỗ ngồi của mình, thậm chí có khi còn phủi bụi sang chỗ của Sương và dù ngồi cùng bàn được tháng trời Cường không bao giờ nói với Sương một câu nào. Nhà Sương xa nên thường hay đến lớp muộn hơn Cường nhưng nếu hôm nào nàng đến sớm thì nàng thường chú ý lau bàn ghế sạch sẽ cho cả Cường nữa. Việc này làm Cường thấy ngạc nhiên thậm chí có chút cảm động, việc ấy cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần cậu đến muộn hơn Sương lại lau bàn ghế cho cả Cường làm cậu ta thấy ngại vô cùng. Khi Cường đến sớm hơn thì cậu lại thấy tự dưng đi lau bàn ghế cho cả Sương nữa thì cả lớp sẽ nhìn vào và nghi ngờ rồi vẽ nên chuyện ong bướm này kia, Cường rất sợ "dư luận" 12 Sinh là thế. Mấy đứa này hay để ý Cường lắm, chúng chỉ mong phát hiện ra Cường có thiện cảm với cô nàng nào là chúng sẽ bắt đầu thêu dệt lên những chuyện cổ tích tình yêu hay hơn cả truyện cổ tích đã có trong dân gian. Nhưng thấy Sương tốt với mình như vậy mà mình lại đối xử lại không ra gì Cường thấy mình thật nhỏ nhen, không đáng mặt một... thằng lớp trưởng. Thế là từ đó Cường bắt đầu đi học muộn, đây quả là một diệu kế mà cậu phải nghĩ nát óc mới ra.
Một hôm vì thức khuya xem bóng đá cùng bố Cường dậy muộn, thế là hôm đó cậu bị đến lớp muộn thật, đã thế lại trúng ngay bài kiểm tra Lịch Sử 15 phút không báo trước. Cường lục hết từ ngăn này đến ngăn kia của cái cặp sách nhưng chẳng thấy cây bút yêu quý ở đâu cả. Hai phút trôi qua hầu như cả lớp đã bắt đầu làm bài, một vài đứa đang gạch gạch, xóa xóa lên tờ nháp làm như đang phân tích, có vài đứa thì đang cắn bút ra vẻ suy nghĩ tới lui. Câu hỏi cô giáo đưa ra là hãy nêu tóm tắt diễn biến lịch sử của Chiến dịch Điên Biên Phủ 1954. Thực ra Cường dạo này biếng học nên cũng chẳng nhớ diễn biến của cái chiến dịch ấy ra làm sao, chắc tìm thấy bút thì cậu cũng chỉ ngồi ngậm bút cho hết giờ rồi lần sau lại xin cô giáo cho gỡ điểm. Nhưng bực một nỗi bút để mà cắn cũng chẳng thấy đâu, bỗng dưng một bàn tay đẹp xinh nhẹ nhàng đặt một cây bút bi mực đen ngay trước mặt cậu, Cường cảm động quay sang nhìn Sương nhưng nàng chỉ cười rồi ra hiệu cho cậu mau làm bài. Cường lí nhí nói lời cảm ơn trong mồm rồi cúi xuống làm bài. Sương cũng chẳng lấy tay che bài làm của mình đi cứ như thể nàng hiểu rõ tình hình của Cường. Vốn thông minh nên khi liếc qua bài của Sương, Cường cũng dần nhớ ra được diễn biến của cái chiến dịch kia ra làm sao, cậu hí hoáy làm bài tuy vậy vẫn "chặt chém" gần năm mươi phần trăm.
Rồi hôm ấy cậu đã mang bút của Sương về nhà, không phải là cố tình mà là cậu quên không trả. Cậu để cây bút vào trong ngăn kéo định hôm sau mang lên lớp trả lại Sương nhưng lại quên mất. Sương cũng chẳng hỏi đến nên cậu đã để cây bút đó để...ngắm mỗi lần nhớ đến Sương. Hình ảnh của Sương xuất hiện trong đầu Cường ngày một nhiều hơn. Một lần nữa đang chép bài thì bút cậu hết mực, cậu quay ngay sang Sương nhìn nàng và nàng nhẹ nhàng hỏi lại.
"Có cần mượn bút không?"
"Có!"
Từ hôm ấy Cường bắt đầu để quên bút ở nhà nhiều hơn để có cớ... bắt chuyện với Sương. Người ta thích nhau thì thường có nhiều chuyện để mà hỏi nhau nhưng mà Cường chỉ có thể hỏi mượn bút Sương mà thôi. Vốn đẹp trai, học hành lại không đến nỗi nào Cường là mục tiêu của nhiều cô gái và trên thực tế thì cậu cũng từng cặp kè đôi lần chủ yếu với mấy em lớp dưới. Nhưng chẳng hiểu vì sao chuyện hẹn hò của cậu chưa đâu vào đâu thì đã tan vỡ, có lẽ vì Cường khô khan quá, trong lòng thì thích người ta lắm nhưng lại chẳng biết quan tâm nên toàn bị đá sớm. Dù cố giấu nhưng chuyện tình cảm của Cường dành cho Sương cũng bị phát hiện ra. Rồi giống như dự đoán của cậu chuyện này đã trở thành một đề tài nóng bỏng không chỉ trong cộng đồng 12 Sinh mà còn lan ra các lớp khác trong khối 12 và chẳng bao lâu nó đã lan rộng đi khắp trường. Và người có công khai phá là Hùng béo.
Một buổi sáng thứ Bảy đẹp trời, Cường đã đến lớp hơi sớm và Sương vẫn chưa đến, cậu đành phải lau bàn cho cả hai đứa. Người đưa rẻ lau bàn cho Cường là Hùng béo vì nó vừa lau xong, nó liền để ý ngay. Hôm đó Cường cứ ngóng mãi ra ngoài cửa lớp nhưng chẳng thấy Sương đến, một nỗi lo lắng dần xuất hiện. Cả lớp có mỗi Hùng béo là gần nhà Sương nhất, hai đứa này cũng chơi với nhau từ bé nên rất hiểu nhau. Cường định hỏi nhưng cứ thấy ngại ngại và không biết mở đầu ra sao để Hùng béo không ngạc nhiên và không nghi ngờ. Cuối cùng cậu mới nhớ ra là đầu giờ nhiệm vụ của lớp trưởng là điểm danh cả lớp, đã lâu rồi Cường không điểm danh lớp nên khi bị điểm danh cả lớp bỗng nhao nhao lên.
"Trật tự! hôm nay trời đẹp điểm danh tí có sao đâu".
Lí do Cường đưa ra cũng thật là "chuối" nhưng đó là cách để cậu điều tra xem sao hôm nay Sương nghỉ học. Hôm đó lớp có ba người nghỉ học đều có lí do cả, giấy xin phép nghỉ học của Sương là Hùng béo cầm nhưng đến lúc Cường điểm danh nó mới trình lên trong khi hai cái giấy xin phép nghỉ học của hai đứa còn lại đã để trên bàn giáo viên. Vừa đưa tờ giấy xin phép nghỉ học của Sương cho Cường, Hùng béo vừa bảo nhỏ, như chỉ để cho Cường nghe thấy.
"Sương nó ốm nặng lắm mày ạ!"
Cả tiết học đó Cường như ngồi trên đống than cháy dở, thấy vô cùng lo lắng và thấy thiêu thiếu làm sao. Hơn hai tháng ngồi cạnh Sương dù không nói gì với nhau nhiều nhưng Cường đã quen việc có một cô bạn tóc dài, mắt to tròn ngồi bên cạnh mình. Luôn lau bàn cho mình mỗi sáng, cứ tầm một tuần lại cho mình mượn vài cây bút... vắng người ấy sao mà không thấy trống trải được cơ chứ. Hết buổi học Cường kéo Hùng béo lại hỏi nhỏ.
"Sương bị sao đấy mày?"
Chỉ chờ có thế Hùng béo được thể "sáng tác" ra câu chuyện về vụ nghỉ học của Sương.
"Nó bị ngã từ trên cây Me xuống mày ạ, mặt mày xây xẩm hết, tệ hại ở chỗ là nó bị ngã từ trưa mà đến tối người nhà nó mới phát hiện ra trong tình trạng... người không còn một mảnh vải".
"Trời! mày nói gì mà nghe ghê vậy? Nó bị ngã từ trên cây xuống chứ có phải bị ngã trong khi đang chuẩn bị tắm ao đâu mà lại không mảnh vải nào trên người?"
"Mày chẳng hiểu gì cả, nó bị ngã từ trên cành cao tít xuống, các cành cây "cào" hết quần áo của nó chứ sao nữa".
"Thế sao mày không bảo với cả lớp, để mọi người còn tổ chức tới thăm!"
"Bảo làm chi? Nó xấu hổ lắm, cứ bảo tao giấu hộ hoài, nó ngã có đẹp đẽ gì đâu chứ, nếu không ngại mày nên đại diện lớp lặng lẽ đến thăm nó thôi".
Cường bần thần ra một lúc, trong khi Hùng béo đã đi được cả chục mét gần đến nhà để xe đạp. Cường vội chạy theo hỏi:
"Chiều nay mày đi đâu không?"
"Có, tao đi đám cưới bà chị họ bên ngoại".
Cường không hề biết rằng mình đã dính bẫy của Hùng béo, hôm ấy về nhà cậu cứ đứng ngồi không yên, tự dưng cậu thấy mình lo cho Sương nhiều lắm. Đến cuối chiều thì cậu quyết định tìm đến nhà Sương để dò hỏi tin tức xem thế nào, Cường tính rủ thêm ai đó cùng lớp đi nhưng sau vì sợ mọi người nghi ngờ này nọ nên lại thôi. Hôm đó Hùng béo nấp sẵn ở trên phòng, từ cửa sổ phòng nó có thể nhìn bao quát toàn cảnh, nhà Sương nằm đối diện nhà nó. Nó thấp thỏm hy vọng Cường sẽ đến thăm Sương, để nó còn có chuyện mà loan báo với cả lớp. Chờ mãi cả buổi chiều định bỏ cuộc thì mắt nó chợt sáng lên, nó nhìn thấy ở phía dưới đường Cường trên chiếc xe đạp điện và một bó hoa Hồng trà rất đẹp đang đứng trước cổng nhà Sương. Cường bấm chuông, thì một lúc sau Sương ra mở cửa, mặt mày nàng hôm nay có vè tái nhợt nhưng khi nhìn thấy Cường với bó hoa trên tay bỗng dưng như có máu dồn lên, và mặt nàng hơi đỏ nhưng mặt Cường còn đỏ hơn.
Hùng béo ở trên phòng nó nhìn xuống thì cười khúc khích và nó còn tranh thủ chụp lại vài kiểu ảnh lãng mạn của Cường và Sương nữa, đây sẽ là một đề tài nóng bỏng để lớp nó thảo luận với nhau đến hết năm học.
"Ủa sao bảo Sương bị ngã cây xây xẩm mặt mày, nên Cường... "đại diện" lớp đến hỏi thăm..."
Sau một hồi lâu Cường mới nói lên được câu ấy.
"Ngã cây hồi nào? Hôm nay Sương bị đau bụng nên xin nghỉ thôi".
Cường ngớ người, theo phản xạ tự nhiên cậu đưa mắt nhìn xung quanh rồi cậu phát hiện ra mình bị Hùng béo lừa, dúi bó hoa vào tay Sương, Cường vội cáo lui. Hôm sau đến lớp mọi chuyện đã diễn ra như nỗi sợ của Cường, cậu tức Hùng béo lắm nhưng lúc này gây chuyện với nó chỉ tổn làm to chuyện. Cả lớp thỉnh thoảng quay xuống nhìn Cường và Sương rồi lại tủm tỉm cười, thỉnh thoảng còn có đứa làm thơ về tình yêu của của hai đứa dán lên bảng tin của trường nữa. Trước tin đồn tình ái gây xôn xao dư luận, hai nhân vật chính của câu chuyện chỉ im lặng, họ không những im lặng với mọi người mà còn im lặng với nhau. Mà dư luận lại cho rằng im lặng chính là thừa nhận nên họ càng khẳng định chắc chắn về việc Cường và Sương đang yêu nhau là chuyện có thật. Sau vụ "xì căng đan" này thì Cường bỗng trở nên ngại Sương vô cùng, từ hôm đó cậu lại chỉnh lại thời gian đến lớp, cậu đợi Sương vào lớp rồi mới vào và chỗ ngồi của ai người ấy tự lau. Cường vẫn thích Sương, luôn ngớ về Sương nhưng cũng ngại Sương nhiều hơn vì cậu không biết Sương nghĩ thế nào về vụ này. Sương chỉ im lặng với những gì đang xảy ra xung quanh, mặc kệ cho mọi người muốn thêu dệt sao thì tùy.
Thời gian quá nhanh đối với những học sinh năm cuối cấp, đã có lúc Cường thấy những tháng ngày mình bị trêu chọc ở trường dài lê thê nhưng thoáng cái đã đến kỳ thi tốt nghiệp rồi. Những buổi học đã kết thúc một cách chóng vánh đến không ngờ, rồi chẳng bao lâu nữa là kỳ thi đại học. Cường quyết định sẽ tỏ tình với Sương sau khi tốt nghiệp xong, quyết định này được cậu đưa ra sau bao nhiêu ngày đêm suy nghĩ. Thi tốt nghiệp xong thì lớp 12 Sinh lại họp nhau lần nữa tại nhà thầy chủ nhiệm, hôm ấy vắng mặt hai người là Hùng béo và Sương. Sau này thi đại học xong Cường còn gặp lại Hùng béo, cậu hỏi nó tin tức về Sương không thèm tỏ ra ngại ngùng gì nữa. Nhưng Hùng béo bảo là cũng chẳng biết Sương đã đi đâu nữa, từ ngày thi tốt nghiệp xong chẳng thấy nó ở nhà chắc nó đã ra thành phố ở nhà bà con luôn rồi. Cường thấy sốc lắm, cũng buồn nữa cậu trách mình vì sự nhút nhát của cậu giờ nó đã làm khổ chính bản thân cậu. Chỉ có những ai đã từng yêu thương thật lòng mới hiểu nỗi nhớ trong tình yêu nó như thế nào, Cường nhớ Sương như thể sắp phát điên lên được. Nhiều lúc nhớ Sương quá Cường lấy xe phi đến nhà Sương nhưng chỉ dám đứng trước cổng ngắm nhìn những bụi hoa Hồng trong vườn nhà nàng rồi lại quay về.
Tối hôm ấy Cường nhận được tin nhắn từ một số máy lạ, tâm trạng đang chán nản cậu chẳng muốn đọc tí nào nhưng thật sự nếu không đọc chắc cậu còn cậu còn chán hơn.
"Những gì thiên hạ đồn có đúng không Cường, bạn thích Sương thật không?"
Cường không trả lời mà nhắn tin hỏi lại.
"Bạn là ai?"
"Sương chứ ai nữa?"
Như không tin nổi vào mắt mình, Cường đọc đi đọc cái tin nhắn nhưng để xác định cho chắc chắn cậu liền gọi ngay vào số máy lạ. Sau một hồi chuông dài, một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên.
"Không gọi, nhắn tin thôi nhé!"
Nàng cúp máy, đúng là Sương thật. Cường vừa mừng vừa sợ, lấy lại bình tĩnh mất năm phút sau cậu mới nhắn lại.
"Người ta đồn đoán hình như đúng lấy, Cường rất mến Sương!"
Nhắn xong Cường vứt điện thoại lên giường, úp mặt vào gối sợ và mong tin nhắn đến, rồi cậu cũng chẳng phải chờ lâu gì, Cường nín thở mở tiếp tin nhắn mới ra đọc.
"Chỉ là mến thôi sao? Cường đến nhà Sương mỗi ngày mà chỉ là mến thôi à?"
"Không phải, Cường thích Sương lắm, Cường rất nhớ Sương... mà như vậy có phải là yêu không?"
"Sương cũng không biết như thế gọi là gì, Sương cũng thế mà, nhớ tới Cường luôn luôn".
Cường sung sướng muốn hò hét cho căn phòng vỡ tung ra nhưng sợ bố mẹ đang ngủ mắng nên cố gắng kiềm chế. Cậu nhắn lại cho Sương mừng đến nỗi tay cứ run lẩy bẩy, mấy lần đánh rơi chiếc điện thoại xuống.
"Sương đang ở đâu? Trước vì sợ mấy đứa trong lớp nên Cường không dám nói, giờ thì Cường không sợ nữa chúng mình cứ ...yêu nhau, không sợ!"
Phải một hồi lâu sau Cường mới nhận được tin nhắn trả lời lại của Sương.
"Sương không có ở nhà, Sương đang ở nhà bác dưới thành phố rồi".
"Trời, thế sao Sương biết Hùng đến nhà Sương?"
"Thằng Hùng béo bảo mà".
"Trời ơi, vậy thế khi nào mình gặp nhau được? Cường nhớ Sương nhiều lắm!"
Lại một lúc lâu sau đó nữa Cường mới nhận được tin nhắn của Sương nhắn lại.
"Tháng sau Sương đi Úc, đi theo gia đình bác định cư ở bên đó, chẳng biết bao giờ trở lại nữa".
Cường như chết lặng, cậu cầm cái điện thoại mà tay cứ run run không sao nhắn nổi mà cũng không biết nhắn cái gì lại cho Sương nữa. Tình yêu mà cậu vừa tìm được lại sắp rời xa cậu, ôi cậu ước gì có đôi cánh để có thê bay đến chỗ Sương, được gặp Sương một lần, được nắm tay Sương... nhưng tất cả đã thành một mong ước xa xôi. Hai tuần nữa là sang tháng sau rồi còn gì, từ đây đến hết tháng Sương không trở lại quê nữa mà ở lại thành phố để chuẩn bị đi Úc luôn. Cường thấy chân tay dã dời, thấy như có tảng đá nặng trịch đè lên ngực... và Sương nơi ấy nàng cũng thế thôi, nàng đang khóc nữa. Cả hai đều thấy tiếc nuối khi nhận ra hình như mình đã biết yêu. Hóa ra tình yêu nó là như thế đấy, là nhớ nhung kể cả khi gần nhau, xa nhau nỗi nhớ ấy lại càng nhiều hơn nó còn kèm theo cả nỗi đớn đau trong trái tim nữa... Cả đêm đó Cường và Sương thức trắng để nhắn tin cho nhau và hứa hẹn nhiều lắm, hẹn nhất định sẽ luôn liên lạc, sẽ luôn nhớ nhau, yêu nhau. Hẹn khi nào đủ 20 tuổi sẽ gặp nhau tại một thành phố biển miền Trung vào một mùa hè đầy nắng. Hai tuần tiếp theo cũng thế, hai bạn trẻ không ngừng cùng nhau xây lên nhưng ước mơ lung lình về tương lai. Cho đến khi máy bay của Sương cất cánh, đường liên lạc bị cắt thì những tín nhắn mới tạm thời bị gián đoạn. Chia tay Cưởng khóc, Sương càng khóc nhiều vì nỗi nhớ thương,
Cả hai đều còn trẻ và chưa biết là cuộc đời sẽ đi về đâu. Nhỡ một mai trên dòng đời bận bịu cứ cuốn mỗi người đi một ngả, sẽ còn gặp nhiều ánh mắt luyến lưu, sẽ còn gặp những mùi hương khiến lòng ngây ngất... Và biết đâu theo theo gian những tin nhắn sẽ thưa dần, biết đâu lời hẹn ở tuổi hai mươi không thể thành hiện thực... nhưng giờ Cường và Sương chưa cần biết đến những điều ấy. Chỉ biết là giờ cứ tin là mình sẽ mãi yêu nhau và nhớ đến nhau thôi. Chỉ biết là cứ hẹn dù không chắc đến mùa hè nào, mùa thu nào lời hẹn sẽ thành sự thực. Và chắc chắn dù cho cuộc tình này có thành hay không thành hai người vẫn sẽ luôn nhớ mãi những ngày tháng tươi đẹp này, hình như người ta thường nói "tình đầu khó phai" là vì như vậy.
nguồn: truyenngan.com.vn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét