Nắng vàng! Bầu trời Hà Nội hôm nay lại được tô điểm bằng những tia nắng gắt chói chang, lấy đi bao mồ hôi, sức lực của những người lao động phổ thông mà tôi đã và đang nhìn thấy. Bỗng nhiên mắt cay cay ngước lên để tìm về bầu trời Hải Dương nơi có bố mẹ, các em, họ cũng đang chìm trong biển nắng vàng.
Ngồi trong phòng có điều hòa, quạt mát, hình ảnh tuổi thơ ùa về ám ảnh tâm trí tôi. Lấy những ngón tay run run vê vết áo tôi chẳng muốn đưa chúng lên để lau đi những giọt nước mắt mặn chát đang khẽ rơi nơi bờ mi kia. Hình ảnh người cha nở nụ cười trong buổi chiều nắng như ăn mòn tâm trí tôi. Cha làm nghề mà người ta vốn vẫn gọi là "Làm đẹp cho đời", lúc nào cũng ở ngoài trời dù nắng hay mưa.
Cha đi nhận thầu các công trình xây dựng, thời tiết như thế nào vẫn phải làm để kịp tiến độ hợp đồng. Làn da của cha đã bị cái nắng ngày hè làm cháy, bộ quần áo cha mặc ướt đẫm mồ hôi do phải trèo lên giàn cốp pha. Tôi nhớ lắm những ngày hè hồi còn nhỏ được theo cha tới công trường, cũng tập tẹ xách những xô vữa để rồi tới hôm nay, đôi tay thô ráp ấy vẫn còn vết chai sần và sẹo do bị gạch rơi vào.
Đi khắp nơi, tôi luôn tìm kiếm hình ảnh của mẹ, phải nói thật lòng không ít lần chẳng hài lòng với những gì thuộc về mẹ. Nhưng rồi, tới những vùng lam lũ, hình ảnh của những người mẹ nơi đây luôn làm tôi nhớ tới mẹ mình. Nắng hè lên cũng là lúc mẹ sắp phải dậy từ 2h sáng để ra đồng gặt những lượm lúa chín vàng.
Tôi cũng nhớ lắm hồi còn học lớp 9, mẹ gọi dậy từ 4h sáng ra đồng cùng mẹ. Tôi làu bàu, khó chịu, mẹ không trách gì chỉ nhẹ nhàng "Đi sớm về sớm, không tý nắng lại không xong con ạ". Mặc kệ mẹ nói, tôi chẳng bận tâm, lúc đó chỉ nghĩ "Sao mẹ luôn làm khổ các con vậy chứ".
Năm tôi vào lớp 10, cũng mùa hè oi ả như thế này, những cơn bão kéo về bất chợt, lúa sắp được thu hoạch như bị gió bão làm rụng hết. Mẹ khóc, tôi chìm trong giấc ngủ và thốt ra "Cả đồng mất chứ riêng nhà mình đâu". Tới giờ tôi mới thấm được.
6 tháng mới có hạt thóc hạt gạo, bao nhiêu mồ hôi, xương máu gia đình đổ cả xuống ruộng, bao nhiêu dự định đều chờ vào hạt thóc. Sách tôi đọc, vở tôi ghi, bút tôi viết đều từ đó mà ra cả. Nắng vàng, ngồi trong phòng lạnh, mồ hôi tôi chẳng rơi, nhưng sao có thứ mặn như mồ hôi lại lăn đầy trên má tôi.
Đam mê của tôi và các em được đánh đổi bằng xương máu của cha mẹ. Cái chữ, con số mà tôi có được đánh đổi bằng tuổi thanh xuân của bậc sinh thành. Vậy mà không ít lần tôi để những thứ đó của cha mẹ mất đi lãng phí. Cha mẹ ngày càng già, nếp nhăn ngày càng rõ trên vầng trán ấy, nhiều lúc tôi muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn tới bậc sinh thành nhưng sao lại không thể, nghẹn lắm.
sưu tầm: vnexpress
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét